Nguyên Đỗ

Suối Thơ Tình Ái

Ơ lạ kìa sao lại là thú tội ?
Phải tình yêu là lầm lỗi hay sao ?
Đọc thơ em lòng cảm thấy dạt dào
Chiếc lá nhỏ gieo lời thơ tình ái
Yêu đi chứ có gì đâu ái ngại
Cánh chim trời muôn vật cũng có đôi
Huống chi ta vốn thể xác con người
Lực âm dương mãi tìm về nguyên khí
Hương ngan ngát mùa hoàng hoa thi vị
Trầm tư ngồi mơ mộng suối nguồn thương
Em ở đâu dưới Cây Cấm địa đường
Hay trên đỉnh Vu Sơn thời vương chúa
Trăng huyền ảo mây trải từng giải lụa
Em nằm nghiêng mấp máy cánh môi son
Anh xuyến xao mơ ước những nụ hôn
Đêm hoang dại thả hồn vào điện cấm
Như uống phải rượu men tình rất đậm
Ngất ngay say và choáng váng muôn sao
Giải sông Ngân cửa không khoá ta vào
Đêm tình tự trăng sáng hoà ân ái
Hãy yêu nhé, đừng e dè ngần ngại
Đời con người ngắn ngủi mấy mùa yêu
Nỡ lòng nào để hồn mãi cô liêu
Đêm chóng hết ngày sẽ tàn mau lẹ
Yêu luôn mãi, hỡi người tình nhỏ bé
Em Nàng Thơ vĩnh viễn của riêng anh
Ta vì nhau đan kết chuỗi sao lành
Đang lấp lánh trong trời đêm hoan tứ
Trái tim anh, em hãy vào, tiên nữ
Cho đam mê dồn nén hoá thành sông
Cho suối thơ tràn ngập tưới ruộng đồng
Nắng khô hạn đã bao mùa nứt nẻ

Nguyên Đỗ

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Suối Thơ Tình Ái"